Người đẹp và quái vật (Beauty and the Beast) là một câu chuyện cổ tích nổi tiếng về tình yêu thật sự, vượt qua ngoại hình để tìm thấy vẻ đẹp bên trong. Câu chuyện không chỉ giữ được sự hấp dẫn qua nhiều thế hệ mà còn truyền tải một thông điệp sâu sắc về sự chấp nhận, tha thứ và nhìn nhận giá trị đích thực của con người. Truyện cổ tích Người Đẹp và Quái Vật phiên bản của tác giả Jeanne-Marie Leprince de Beaumon năm 1756 được coi là phiên bản phổ biến nhất. Trong phiên bản này, nàng Belle được gọi là Beauty.
Xưa kia có một lái buôn rất giàu có, ông có sáu đứa con, ba trai ba gái. Là một người hiểu biết, ông không tiếc tiền cho con cái ăn học, học với những thầy giáo giỏi nhất. Các cô con gái của ông đều vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là cô út. Khi còn nhỏ, mọi người đều ngưỡng mộ cô và gọi cô là nàng Beauty bé nhỏ. Vì thế khi lớn lên, cô vẫn được gọi bằng cái tên Beauty, khiến các chị của cô rất ghen tị.
Cô út xinh đẹp cũng tốt tính hơn chị em mình. Còn hai cô chị vô cùng kiêu ngạo vì họ giàu có. Họ làm ra vẻ, không muốn chơi với con gái của những người thương gia khác, cũng không muốn kết bạn với bất kỳ ai ngoài những người giàu có. Họ đi chơi tiệc tùng, khiêu vũ, kịch, hòa nhạc, v.v. hàng ngày và cười nhạo em gái út chỉ vì cô dành phần lớn thời gian để đọc sách.
Khi biết rằng họ sắp có gia sản lớn, một số thương gia nổi tiếng đã đến cầu hôn. Nhưng hai cô chị cả cho biết họ sẽ không bao giờ kết hôn, trừ phi họ có thể gặp được ít nhất là một công tước hoặc một bá tước. Beauty rất lịch sự cảm ơn những người theo đuổi cô và nói rằng cô vẫn còn quá trẻ để kết hôn, và rằng cô muốn ở lại với cha mình thêm vài năm nữa.
Nhưng bất chợt, người thương gia mất toàn bộ gia sản của mình, chỉ còn lại một ngôi nhà nhỏ ở một vùng nông thôn cách xa thị trấn. Ông vừa nước mắt lưng tròng vừa nói với các con mình rằng họ sẽ chuyển đến đó và làm việc để kiếm sống. Hai cô cả trả lời ngay rằng họ sẽ không rời thành phố, bởi vì họ có một số người tình mà chắc chắn sẽ chào đón họ nồng nhiệt, dù cho họ không còn tài sản nào. Nhưng hai cô chị đã nhầm, vì khi lâm vào cảnh nghèo đói, người tình đã khinh thường và bỏ rơi cả hai.
Không được ai yêu mến vì tính kiêu ngạo, mọi người đều nói rằng của hai cô chị không đáng được thương hại. Chúng tôi rất vui khi thấy lòng kiêu ngạo của họ bị hạ thấp, cứ để họ vênh váo giữa đàn bò sữa của mình. Thế nhưng, họ nói thêm rằng, chúng tôi rất lo cho Beauty, cô ấy thực sự là một người đáng yêu, dễ thương, biết nói lời tử tế với những người nghèo khổ và có tính cách hòa nhã, dễ mến. Hơn nữa, một số quý ông đã muốn cưới nàng, mặc dù họ biết nàng không có một đồng xu dính túi.
Nhưng nàng nói với họ rằng mình không thể nghĩ đến chuyện rời xa người cha đáng thương của mình trong cảnh bất hạnh mà quyết định cùng ông về vùng quê để an ủi và chăm sóc. Lúc đầu, Beauty rất buồn vì mất gia tài, nhưng nàng tự nhủ rằng mặc dù mình khóc rất nhiều nhưng điều đó sẽ không làm cho mọi thứ tốt hơn, mình phải cố gắng làm cho mình hạnh phúc mà không có tiền bạc. Khi cả gia đình đặt chân đến ngôi nhà ở nông thôn, người thương gia và ba người con trai của ông bắt tay vào công việc làm vườn và làm ruộng, còn Beauty thì dậy từ lúc bốn giờ sáng, dọn nhà cửa sạch sẽ và chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Lúc đầu, cô thấy mình làm việc rất vất vả. Nhưng chưa đầy hai tháng, khi đã quen với cuộc sống của một người hầu, cô đã trở nên khỏe mạnh hơn bao giờ hết. Làm xong việc, cô đọc sách, đàn harpsichord, hoặc vừa hát vừa quay sợi. Ngược lại, hai chị gái của cô không biết cách tận dụng thời gian. Họ thức dậy lúc mười giờ và không làm gì ngoài việc đi lang thang cả ngày, than thở về việc mất đi quần áo đẹp cùng những người quen biết.
Họ nói với nhau, hãy xem em út của chúng ta này, một sinh vật đáng thương, ngu ngốc, tẻ nhạt, cam chịu số phận đau khổ như vậy. Nhưng người thương gia tốt bụng lại có suy nghĩ hoàn toàn khác. Ông biết rất rõ rằng Beauty đẹp hơn cả các chị của mình, cả về nhân cách lẫn trí tuệ. Ông rất ngưỡng mộ sự khiêm nhường, chăm chỉ và kiên nhẫn của cô. Vì các chị không chỉ để lại cho cô tất cả công việc trong nhà mà còn chê bai cô mọi lúc.
Gia đình này đã sống gần một năm trong cảnh hưu nhàn. Thế rồi, người thương gia nhận được một lá thư, trong đó có kể rằng một con tàu chở hàng của ông đã đến nơi an toàn. Tin này khiến hai cô con gái cả mừng như mở cờ trong bụng, họ lập tức tự cho mình hy vọng được trở về thị trấn, bởi vì họ đã chán ngắt cuộc sống thôn quê. Khi thấy cha mình sắp lên đường, họ năn nỉ ông mua cho bọn họ những chiếc áo choàng, mũ, nhẫn và đủ mọi loại đồ linh tinh. Chỉ riêng Beauty thì chẳng xin xỏ gì cả, vì cô nghĩ rằng tất cả số tiền mà cha mình sẽ nhận được sẽ chẳng đủ để mua sắm mọi thứ mà chị em cô muốn.
Cha cô hỏi Beauty rằng: "Con sẽ lấy gì hả, Beauty?".
Cô trả lời:
"Nếu cha tốt bụng nghĩ đến con, thì xin hãy mua tặng con một bông hồng, vì quanh đây không có bất cứ loại hoa nào, nên người ta xem đó như một loại hàng hiếm".
Không phải Beauty thích hoa hồng, mà cô chỉ xin cho có chứ không phải để tỏ vẻ mình đặc biệt. Người cha tốt bụng lên đường. Nhưng khi đến nơi, một cuộc tranh chấp về hàng hóa của ông xảy ra. Ông đã mất một khoản tiền và rất nhiều công sức mà không được gì, nên vẫn nghèo như trước.
Khi cách nhà mình khoảng ba mươi dặm, ông nghĩ đến niềm vui được gặp lại các con. Khi đi qua một khu rừng lớn, ông lại đi lạc vào một khu rừng khác. Mưa tuyết rơi rất to, gió lại thổi mạnh đến nỗi ông bị ngã ngựa hai lần. Đêm tối đến, ông bắt đầu lo sợ là sẽ chết vì lạnh và đói, hoặc là bị bầy sói nuốt chửng. Thậm chí ông còn nghe thấy chúng hú xung quanh.
Bỗng nhiên, ông nhìn xa bên một con đường rợp bóng cây thì thấy ánh sáng ở đằng xa, rồi đi thêm một chút nữa, ông nhận ra đó là ánh sáng tỏa ra từ một cung điện. Người thương gia tạ ơn Chúa vì đã tìm được nơi trú ẩn trong hoàn cảnh khó khăn và vội vàng đến lâu đài.
Tuy nhiên, ông thấy rất ngạc nhiên vì không gặp ai ở ngoài sân. Con ngựa của ông đi theo, nhìn thấy một cái chuồng ngựa lớn mở nên liền đi vào, phát hiện có cỏ khô và yến mạch, con vật tội nghiệp gần chết đói đã lao vào ăn một cách ngon lành.
Người thương gia buộc ngựa của mình vào máng ăn, rồi đi về phía ngôi nhà, nhưng ông không thấy ai cả. Khi bước vào một căn phòng lớn, ông thấy một lò sưởi ấm áp, một cái bàn được bày đặt tươm tất, chỉ có một người ngồi ăn. Do ướt sũng vì tuyết, ông đến gần lò sưởi để sưởi khô người.
Ông nói:
Tôi hy vọng rằng chủ nhà hoặc người hầu sẽ thứ lỗi cho tôi vì đã làm phiền. Tôi cho rằng không bao lâu nữa sẽ có người đi ra.
Ông đợi trong một thời gian dài, đến mười một giờ nhưng vẫn không thấy ai. Cuối cùng, ông đói đến mức không thể chờ thêm được nữa, nên đã lấy một con gà và ăn hết chỉ trong hai miếng, trong khi ăn thì run lẩy bẩy. Sau đó, ông đã uống một vài ly rượu.
Dần dần trở nên can đảm hơn, ông rời khỏi phòng, băng qua nhiều phòng lớn được trang trí lộng lẫy cho đến khi tới một căn phòng có một chiếc giường đẹp tuyệt vời. Vì rất mệt mỏi, lúc đó trời đã quá nửa đêm, ông quyết định rằng vẫn là đóng cửa lại và đi ngủ là tốt nhất.
Sáng hôm sau, đến tận mười giờ người thương gia mới thức giấc, khi ông định dậy, ông kinh ngạc khi thấy một bộ quần áo đẹp trong phòng, thay thế cho bộ quần áo cũ đã hoàn toàn hư hỏng. Ông tự nhủ rằng chắc hẳn lâu đài này thuộc về một bà tiên tốt bụng đã nhìn thấy và thương xót cho hoàn cảnh của ông.
Ông nhìn qua cửa sổ, nhưng thay vì tuyết, ông lại nhìn thấy những chiếc chòi duyên dáng nhất, được đan xen với những bông hoa đẹp nhất mà mắt người chưa từng thấy. Sau đó, ông quay trở lại căn phòng lớn nơi ông đã dùng bữa tối hôm trước, và thấy một ít sô cô la để sẵn trên một cái bàn nhỏ. Ông nói to rằng:
Cảm ơn bà tiên tốt bụng đã quan tâm chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Tôi vô cùng biết ơn vì tất cả những ân huệ của bà.
Người đàn ông tốt bụng uống hết sô cô la, rồi đi tìm ngựa nhưng khi đi ngang qua một cổng vòm hoa hồng, ông nhớ lại lời nhờ vả của Beauty, nên hái một cành hoa còn nụ. Ngay sau đó, ông nghe thấy một tiếng động lớn và nhìn thấy một con quái vật đáng sợ tiến về phía mình, khiến ông gần như ngất đi. Con quái vật quát lớn với giọng nói ghê rợn rằng:
Ngươi thật là vô ơn. Ta đã cứu mạng ngươi bằng cách cho ngươi vào lâu đài, thế mà giờ ngươi lại đánh cắp hoa hồng, thứ mà ta trân trọng hơn bất kỳ điều gì trên đời. Nhưng ngươi sẽ phải trả giá. Ta chỉ cho ngươi 15 phút để chuẩn bị tinh thần, đọc kinh cầu nguyện đi.
Người thương nhân quỳ xuống, chắp hai tay:
Thưa ngài, tôi cầu xin người hãy tha thứ cho tôi. Tôi thực sự không có ý phạm lỗi khi hái một bông hồng tặng cho một trong những cô con gái của tôi, nó muốn tôi mang một bông về cho nó.
"Ta không phải là ngài", con quái vật đáp, "Ta là Quái vật. Ta không thích khách sáo. Ta thích mọi người nói những gì họ nghĩ. Vì vậy, đừng nghĩ rằng ta sẽ bị làm lay động bởi những lời nịnh nọt của ngươi. Nhưng ngươi bảo ngươi có các con gái sao? Ta sẽ tha thứ cho ngươi với điều kiện một trong số chúng phải đến đây tự nguyện và chịu tội thay ngươi. Nói ít thôi và làm việc đi, rồi thề rằng nếu con gái ngươi từ chối chết thay ngươi, ngươi sẽ quay lại đây trong vòng 3 tháng".
Người thương nhân không muốn hy sinh các con gái mình cho con quái vật xấu xí kia, nhưng ông nghĩ rằng nếu xin được thời hạn này, ông sẽ có cơ hội gặp lại họ thêm một lần nữa. Vì vậy, ông thề rằng sẽ trở lại, và Quái vật cho phép ông ra đi bất cứ lúc nào.
Quái vật nói thêm: "Ngươi không được đi tay không. Hãy quay lại căn phòng ngươi đã nằm và ngươi sẽ thấy một cái hòm gỗ lớn trống rỗng. Ngươi cứ việc cho bất cứ thứ gì mình thích vào đó, ta sẽ gửi về tận nhà ngươi" Nói xong, Quái vật liền bỏ đi.
"Thế là tốt", người đàn ông tốt bụng nghĩ bụng, "nếu ta phải chết thì ít nhất ta cũng có niềm an ủi là để lại chút của cải cho những đứa con tội nghiệp".
Ông trở lại phòng ngủ, thấy rất nhiều đồng vàng bản lớn. Ông liền bỏ chúng cho đầy vào chiếc hòm lớn mà Quái vật nói đến, rồi khóa lại, sau đó ông dắt ngựa ra khỏi chuồng, rời khỏi lâu đài với nỗi đau buồn. Con ngựa tự động chọn một con đường trong rừng. Sau vài giờ, người đàn ông tốt bụng đã về đến nhà. Các con của ông chạy ra xúm quanh, nhưng thay vì vui vẻ ôm chúng vào lòng, ông nhìn chúng, đưa cành hoa trên tay ra và bật khóc.
Ông nói với Người đẹp:
Beauty, hãy cầm lấy những bông hồng này nhưng con không thể tưởng tượng được rằng cha con phải trả giá đắt như thế nào.
Rồi ông kể về cuộc phiêu lưu định mệnh của mình. Ngay lập tức, hai cô chị lớn kêu khóc thảm thiết, nói đủ mọi lời độc địa với Beauty, còn cô thì không khóc chút nào.
Hai cô chị tức giận nói:
Các ngươi thấy chưa, con bé láo toét, kiêu ngạo này chứ. Nó không chịu đòi quần áo đẹp như chúng ta, hẳn là muốn thể hiện đây mà. Giờ thì nó sẽ giết chết cha tội nghiệp của chúng ta, thế mà nó còn không thèm nhỏ lấy một giọt nước mắt.
Beauty đáp:
Vì sao em phải khóc? Không cần đâu, bởi cha sẽ không phải chịu đau khổ đâu nếu quái vật chấp nhận một trong những người con gái của người, vậy thì con sẽ nộp mình cho nó. Con rất vui khi nghĩ rằng cái chết của con sẽ cứu được mạng sống của cha, và cũng là bằng chứng cho thấy tình yêu thương sâu đậm của con với người.
Ba người anh trai nói:
Không được đâu, em gái của ta, chúng ta không cho phép em làm vậy, chúng ta sẽ đi tìm con quái vật, giết nó hoặc chết cùng nó.
Người thương nhân bảo:
Đừng nghĩ như thế, các con trai của ta ạ. Sức mạnh của Quái vật lớn lắm, ta không hy vọng rằng các con có thể đánh bại nó. Ta cảm động trước lời đề nghị của Beauty nhưng ta không thể đồng ý. Ta đã già rồi, không sống được bao lâu nữa, mất đi mấy năm tháng còn lại cũng chẳng mấy đáng tiếc, chỉ tiếc là không được ở cùng các con yêu quý của ta nữa thôi.
Beauty lại nói:
Cha ơi, cha không thể đến lâu đài mà không có con, cha không ngăn được con đi theo đâu.
Bất chấp mọi lời can ngăn, Beauty vẫn khăng khăng lên đường đến cung điện nguy nga kia. Còn hai người chị thì mừng lắm vì tính cách đoan trang và đức tính tốt đẹp của cô khiến họ đố kỵ và ghen tị.
Người cha đau lòng vì nghĩ sẽ mất con gái đến mức quên hẳn chiếc hòm vàng. Tuy nhiên, đêm đó, khi ông trở về phòng để nghỉ ngơi, ông không kịp đóng cửa phòng thì sửng sốt thấy chiếc hòm nằm ngay bên giường. Tuy vậy, ông không định cho con gái mình biết rằng ông đã giàu có. Bởi vì họ sẽ muốn trở về thị trấn, còn ông không muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng ông đã tin tưởng giao lại bí mật này cho Beauty. Cô đã nói với cha rằng có hai quý ông tới trong lúc cha vắng nhà và cầu hôn các chị gái. Cô cầu xin cha mình đồng ý cho họ kết hôn và trao của hồi môn, vì cô rất tốt bụng, yêu thương và tha thứ hết lòng cho các chị dù những lời lẽ khó nghe mà họ đã từng nói với cô.
Khi chia tay em gái, những người phụ nữ độc ác này dụi hành tây vào mắt để ép nước mắt phải chảy ra. Chỉ có những người anh trai của cô là thật sự xúc động. Beauty là người duy nhất không rơi nước mắt khi chia tay, vì cô không muốn làm họ thêm buồn.
Con ngựa phi thẳng về cung điện và đến chiều tối, họ nhận ra nơi đó vẫn đang sáng đèn không khác gì lần đầu. Con ngựa tự đi vào chuồng và người đàn ông cùng cô con gái của mình bước vào đại sảnh. Hai cha con nhìn thấy một chiếc bàn được bày sẵn với nhiều món ăn ngon và hai phần ăn. Người thương nhân không có tâm trạng ăn, nhưng Beauty cố tỏ ra vui vẻ rồi ngồi vào bàn và múc cho cha mình ăn.
Sau đó, cô tự nhủ thầm rằng:
Chắc Quái vật muốn vỗ béo mình trước khi ăn thịt nên mới chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn như vậy.
Khi họ ăn xong, nghe thấy một tiếng động lớn. Người lái buôn rơm rớm nước mắt, nói lời tạm biệt đứa con gái tội nghiệp vì ông nghĩ rằng Quái vật đang tới. Beauty kinh hãi trước dáng vẻ đáng sợ của nó, nhưng cô cố lấy hết can đảm để giữ bình tĩnh. Quái vật hỏi cô rằng cô có tự nguyện đến đây không.
Cô run rẩy đáp rằng: “Vâng”.
Quái vật nói:
Cô thật tốt bụng và tôi vô cùng biết ơn cô. Người thương nhân tốt ạ, ngày mai xin ông hãy lên đường nhưng đừng bao giờ nghĩ đến việc trở lại đây nữa. Tạm biệt nàng nhé, Beauty.
Beauty trả lời:
Tạm biệt, Quái vật
Quái vật lập tức biến mất. Người thương nhân ôm Beauty vào lòng và nói:
Con gái ơi, ta sợ quá! Con nên quay trở về, còn ta ở lại đây.
Beauty đáp: “Không, cha ơi”, giọng cô rất kiên quyết. “Sáng mai cha hãy lên đường và phó mặc con cho sự chăm sóc và bảo vệ của Chúa trời”. Hai cha con đi nghỉ ngơi và nghĩ rằng cả đêm sẽ chẳng thể nào chợp mắt . Nhưng vừa mới nằm xuống là họ đã thiếp đi ngay lập tức. Beauty mơ thấy một người phụ nữ xinh đẹp đến và nói với cô:
Beauty ạ, ta rất mừng vì ý tốt của con. Hành động hy sinh bản thân để cứu cha như vậy của con sẽ không phải là vô nghĩa đâu.
Người đẹp tỉnh giấc và kể lại giấc mơ cho cha nghe. Mặc dù giấc mơ giúp ông được an ủi đôi phần, nhưng ông vẫn không ngừng khóc khi phải tạm biệt đứa con gái yêu dấu của mình.
Ngay sau khi cha đi khỏi, Người đẹp ngồi xuống đại sảnh và cũng khóc nức nở. Nhưng vì cô là người rất kiên cường nên cô cầu nguyện Chúa trời sẽ phù hộ cho mình và quyết định sẽ không buồn bã trong thời gian ngắn ngủi còn lại. Vì cô tin chắc rằng Quái vật sẽ ăn thịt cô vào đêm đó.
Tuy nhiên, cô nghĩ rằng mình cũng nên đi dạo cho đến khi đêm xuống để ngắm nhìn lâu đài tuyệt đẹp này mà cô không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ. Đây là một nơi vô cùng thú vị và dễ chịu, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy một cánh cửa có dòng chữ CĂN PHÒNG CỦA NGƯỜI ĐẸP viết phía trên. Cô vội vàng mở cửa và bị choáng ngợp bởi vẻ lộng lẫy của căn phòng. Nhưng những gì khiến cô chú ý nhất là một thư viện lớn, một chiếc đàn harpsichord và một số sách nhạc.
Cô tự nhủ: “À thì ra họ không muốn để thời gian của tôi trôi qua thật dài chỉ vì thiếu thú vui tiêu khiển”. Sau đó, cô suy nghĩ: “Cho dù tôi chỉ ở lại đây một ngày thì cũng không thể nào thấy được hết những chuẩn bị này”. Suy nghĩ này đã tiếp thêm cho cô sức mạnh. Cô mở thư viện, cầm một quyển sách và đọc những lời này được viết bằng chữ vàng:
Chào mừng Beauty, hãy quên đi nỗi sợ, Nơi đây, người là nữ hoàng và chủ cả tòa lâu đài. Nói lên điều ước, nói lên ý nguyện của Người, Sẽ được thực hiện ngay mà không có một chút chần chừ.
Cô thở dài: “Giá mà ngươi có thể cho ta thấy người cha tội nghiệp của mình và biết ông ấy đang làm gì thì ta chẳng còn ước muốn gì hơn thế”.
Vừa dứt lời, cô liếc về phía chiếc gương lớn, cô vô cùng kinh ngạc khi thấy nhà của mình, cha cô đang trở về với vẻ mặt rất buồn chán. Các chị gái của cô ra đón và mặc dù cố tỏ ra đau buồn nhưng qua từng nét mặt, ai cũng có thể thấy niềm vui thoát khỏi người em gái . Mọi thứ biến mất ngay sau đó và Beauty vô cùng lo lắng trước sự cưng chiều của Quái vật.
Đến giữa trưa, cô thấy bữa trưa đã sẵn sàng, và trong khi ngồi trên bàn ăn, cô được chiêu đãi những bản nhạc hay tuyệt, mặc dù không nhìn thấy ai cho đến tối. Trong khi cô chuẩn bị ngồi vào ăn tối, cô nghe thấy tiếng tiếng con Quái thú và không khỏi kinh hoàng. "Người đẹp à", quái thú nói "Em có cho phép anh được ngồi nhìn em ăn không? Beauty run run trả lời:
Tùy anh.
Quái vật nói:
Không được, chỉ mình em là bà chủ nơi đây, em chỉ cần bảo là anh đi thì anh sẽ lập tức biến mất nếu sự hiện diện của anh làm em thấy bối rối, nhưng hãy cho anh biết, em thực sự không thấy anh rất xấu sao?
Beauty đáp:
Thật đấy, em không hề nói dối, nhưng em tin là anh thật tốt bụng.
Quái vật đáp:
Anh cũng vậy thôi, nhưng thật tệ, bên cạnh sự xấu xí, anh còn chẳng có chút hiểu biết gì cả. Anh biết mình chỉ là một sinh vật khờ khạo, ngốc nghếch.
Nàng lại nói:
Anh nghĩ vậy cũng không có nghĩa là anh ngốc, vì chưa bao giờ có một kẻ ngốc nào lại hay biết điều mình nói và có nhận định rất khiêm tốn về trí tuệ của bản thân.
Quái vật lại nói tiếp:
Beauty à, hãy ăn đi, cố gắng tận hưởng cung điện này vì mọi thứ nơi đây đều là của em, anh sẽ chẳng vui chút nào nếu em không hạnh phúc.
Beauty vui vẻ trả lời:
Anh rất chu đáo. Em công nhận mình thấy cảm động trước lòng tốt của anh. Khi nghĩ về điều đó, sự xấu xí của anh cũng chẳng còn đáng kể nữa.
Quái vật đáp:
Vâng, vâng, anh có một trái tim lương thiện, nhưng anh vẫn là một con quái vật.
Beauty đáp rằng:
Có những người đáng phải chịu cái danh quái vật hơn anh, và em thích anh như hiện tại, hơn là những kẻ che dấu dưới lớp vỏ bọc con người một trái tim độc ác, tham lam và vô ơn.
Quái vật đáp:
Nếu anh đủ trí tuệ, anh sẽ nói một câu thật hay để cảm ơn em, nhưng anh thật tẻ nhạt, anh chỉ có thể nói, anh vô cùng biết ơn em.
Beauty ăn tối ngon miệng và gần như chế ngự được nỗi kinh hoàng vì con Quái thú, nhưng cô suýt ngất đi khi Quái thú nói với cô:
Beauty, em sẽ làm vợ anh chứ?
Cần một lúc cô mới dám trả lời vì cô sợ anh tức giận nếu cô từ chối. Cuối cùng, cô run rẩy từ chối.
Con quái vật tội nghiệp lập tức bắt đầu thở dài và rít lên một cách đáng sợ đến mức cả cung điện như run rẩy. Nhưng nó nhanh chóng trấn tĩnh lại, Quái thú nói bằng giọng buồn bã:
Vậy thì tạm biệt em, Beauty.
Thế rồi, Quái Vật rời khỏi phòng. Khi Beauty ở một mình, cô cảm thấy rất thương hại cho Quái Vật tội nghiệp. Cô nói, Than ôi, thật đáng thương khi Quái Vật tốt bụng lại xấu xí đến vậy.
Người đẹp sống rất thoải mái trong cung điện trong ba tháng. Mỗi tối Quái thú đến thăm cô và nói chuyện với cô lúc cô đang ăn tối, rất hợp lý, bằng lẽ thường, nhưng chưa bao giờ theo kiểu mà mọi người gọi là khôn ngoan.
Còn Beauty hàng ngày khám phá ra một số phẩm chất có giá trị của Quái Vật. và nhìn thấy nó thường xuyên, đã quen với sự biến dạng của Quái Vật đến nỗi, không còn sợ thời gian ghé thăm của Quái Vật, cô thường nhìn vào đồng hồ xem đã chín giờ chưa vì Quái Vật không bao giờ bỏ lỡ việc đến vào giờ đó.
Chỉ có một điều khiến người đẹp quan tâm, đó là, đêm nào trước khi đi ngủ, quái vật cũng hỏi cô có muốn làm vợ anh không. Một ngày nọ, cô nói với anh ta:
Quái vật, anh khiến tôi rất bối rối, tôi ước gì mình có thể đồng ý kết hôn với anh, nhưng tôi quá chân thành để khiến anh tin rằng điều đó sẽ xảy ra. Tôi sẽ luôn coi anh như một người bạn. Hãy cố gắng hài lòng với điều đó.
Quái thú đáp:
Đành phải vậy thôi, vì anh biết rất rõ sự bất hạnh của mình, nhưng anh thực lòng yêu em. Tuy nhiên, anh nên cảm thấy mình thật may mắn khi em ó thể sống ở đây. hứa với anh sẽ không bao giờ rời xa anh.
Người đẹp đỏ mặt vì những lời này. Cô thấy trong gương, cha cô đã ốm vì nhớ thương Beauty và cô rất muốn gặp lại cha. Cô trả lời:
Thực ra, em có thể hứa sẽ không bao giờ rời xa anh, nhưng em rất muốn được gặp cha nên em sẽ chết vì lo lắng nếu anh từ chối em điều đó.
Quái vật nói
Anh thà chết chứ không muốn làm em buồn. Anh sẽ cho em về với cha, em sẽ ở lại bên cha, còn Quái Vật tội nghiệp sẽ chết trong đau khổ.
Beauty khóc và nói:
Không, em không muốn trở thành nguyên nhân cái chết của anh. Em trao cho anh lời hứa sẽ quay lại sau một tuần nữa. Chị gái em đã kết hôn và anh trai đã đi lính, em chỉ mong được thăm cha khi ông ấy chỉ còn một mình.
Quái vật đành phải đồng ý:
Em sẽ ở đó vào sáng mai, nhưng hãy nhớ lời hứa của em. Nếu muốn quay lại, em chỉ cần đặt chiếc nhẫn lên bàn trước khi đi ngủ. Tạm biệt, Người đẹp
Quái thú thở dài như thường lệ, chúc cô ngủ ngon, còn Người đẹp thì vô cùng buồn khi thấy anh không vui. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở nhà cha, cô bấm chuông nhỏ ở đầu giường, cô thấy cô hầu gái lại gần đến bên cô, vừa nhìn thấy cô, cô ấy đã hét lên một tiếng. Tiếng kêu làm người cha chạy lên lầu, tưởng mình sắp chết vì mừng khi được gặp lại con gái yêu. Ông ôm chặt cô trong vòng tay hơn một phần tư giờ.
Ngay khi những cảm xúc đầu tiên qua đi, Người đẹp bắt đầu nghĩ đến việc phải đứng dậy, và sợ rằng cô không có quần áo để mặc nhưng cô hầu gái nói với cô rằng cô vừa tìm thấy, trong căn phòng bên cạnh, một chiếc rương lớn đầy những chiếc váy, được bao phủ bằng vàng và kim cương.
Beauty thầm cảm ơn con Quái vật tốt bụng vì đã chăm sóc tận tình cho mình và lấy một trong những chiếc váy đơn giản nhất, cô định tặng lại những chiếc váy khác cho chị em mình. Cô ấy chỉ vừa nói vậy thì chiếc rương biến mất. Cha cô nói với cô rằng Quái Vật khăng khăng bắt cô giữ lại quần áo và ngay lập tức cả váy và rương đều xuất hiện trở lại.
Nàng Beauty diện bộ váy, nàng sai người đi báo tin cho các chị gái mình. Hai chị gái nàng tức tốc đến đó cùng với hai ông chồng. Cả hai đều sống rất bất hạnh. Chị cả lấy một chàng quý tộc vô cùng khôi ngô tuấn tú, nhưng lại tự luyến đến mức chỉ biết yêu mình mình, còn bỏ bê vợ. Chị thứ hai lấy một người đàn ông thông minh, nhưng lại chỉ dùng cái trí đó để chọc phá, hành hạ người khác, mà vợ anh ta là người chịu nhiều nhất.
Hai chị gái Beauty ganh tỵ phát bệnh khi thấy em gái mình mặc quần áo như công chúa, đẹp hơn bao giờ hết. Dù Beauty có cư xử tốt đến mấy cũng không dập tắt nổi lòng ghen tức của hai cô chị. Lửa ghen càng bùng cháy ngùn ngụt khi Beauty kể cho họ biết nàng sung sướng thế nào.
Hai người họ xuống vườn khóc lóc, than thở, rồi nói với nhau: "Con bé này có gì hơn chúng ta mà lại có phúc vậy"? Chị cả nói: "Em ơi, chị vừa nghĩ ra một cách rồi. Ta sẽ cố giữ nó lại đây thêm một tuần nữa, rồi con quái vật to ngốc nghếch kia giận vì nó phản bội lời hứa, thế là nuốt chửng luôn nó".
"Đúng rồi chị ạ", cô em đáp, "vậy thì mình phải tỏ ra thật tử tế với nó".
Quyết định như vậy rồi, hai chị gái lên lầu, cư xử tốt với em gái đến mức Beauty cảm động rơi nước mắt.
Đến cuối tuần, hai chị gái lại khóc lóc thảm thiết, tỏ vẻ đau khổ khi phải xa em gái, khiến Beauty thương cảm hứa ở lại thêm một tuần nữa.
Trong khi đó, Beauty không khỏi tự trách mình đã gây ra nỗi phiền muộn cho Quái vật tội nghiệp, người mà nàng thực sự yêu mến và rất muốn được gặp lại.
Đêm thứ mười ngủ lại nhà cha, nàng mơ thấy mình đang ở trong khu vườn của Quái vật, chứng kiến Quái vật nằm vật vã trên thảm cỏ, dường như đang trút hơi thở cuối cùng. Bằng giọng yếu ớt, Quái vật trách nàng vô ơn.
Beauty choàng tỉnh giấc, bật khóc nức nở. Nàng tự nhủ:
Ta thật tệ bạc khi đối xử vô tâm như vậy với Quái vật. Người ấy đã từng cố gắng làm hài lòng ta trong mọi điều. Có phải lỗi của Quái vật khi xấu xí và kém thông minh hơn những người khác không? Tâm hồn Quái vật thì thật tốt bụng, nhân hậu, vậy thì có đủ rồi. Tại sao ta lại từ chối lời cầu hôn của Quái vật? Ta sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên gã quái vật đó, chứ không phải các chị gái ta khi sống cùng chồng của họ. Ngôi nhà sung túc và người chồng đẹp trai không thể làm một người phụ nữ hạnh phúc bằng lòng tốt, tính tình hiền lành và sự quan tâm ân cần của bạn đời. Quái vật sở hữu tất cả những phẩm chất đáng quý đó. Đúng là ta không thể dành tình cảm cho Quái vật, nhưng ta cảm thấy vô cùng biết ơn, quý mến và muốn được gắn bó. Ta không muốn làm Quái vật đau khổ nữa, nếu ta vô ơn như vậy, thì sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được.
Beauty dứt lời, đứng dậy, đặt chiếc nhẫn lên bàn rồi lại nằm xuống. Nàng thiếp đi lúc nào không hay, và khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, nàng vui mừng khôn xiết khi thấy mình đang ở trong cung điện của Quái vật. Nàng mặc một bộ đồ lộng lẫy nhất để làm vừa lòng Quái vật, nôn nóng chờ đợi tối đến. Cuối cùng, giờ khắc mong chờ cũng đã đến, đồng hồ vừa điểm chín giờ thì Quái vật đã xuất hiện.
Beauty lo sợ đã vô tình gây ra cái chết cho Quái vật, nàng chạy khắp nơi, khóc lóc thảm thiết. Sau khi tìm kiếm khắp nơi, nàng chợt nhớ đến giấc mơ của mình, và bay đến bên con kênh trong vườn, đó là nơi nàng mơ thấy Quái vật. Nàng thấy Quái vật tội nghiệp nằm bất động đó, tưởng chừng như đã chết. Nàng lao đến bên Quái vật mà không hề sợ hãi, nhận thấy tim Quái vật vẫn còn đập, nàng vội lấy nước từ con kênh đổ lên đầu Quái vật.
Quái vật mở mắt, nói với Beauty: "Ngươi đã không giữ lời hứa, ta buồn quá nên muốn tuyệt thực mà chết. Nhưng giờ ta lại được nhìn thấy ngươi, thì chết cũng mãn nguyện rồi".
"Không, Quái vật yêu dấu của ta, Ngươi đừng chết" - Belle nói - "Hãy sống và trở thành chồng ta. Từ giây phút này, ta trao Người bàn tay này, và thề sẽ không chọn ai khác ngoài Ngươi nữa".
Nghe xong những lời này, Quái vật biến mất, và dưới chân Belle hiện ra một chàng hoàng tử đẹp trai nhất mà mắt thường từng thấy. Chàng cảm ơn Belle vì đã chấm dứt được lời nguyền mà bao lâu nay chàng phải mang, buộc chàng phải sống dưới lốt Quái vật.
Mặc dù vị hoàng tử này xứng đáng nhận được tất cả sự chú ý của Beauty, nhưng nàng không khỏi thắc mắc Quái vật ở đâu.
"Nàng vẫn thấy Quái vật ở dưới chân mình", hoàng tử trả lời, "một bà tiên độc ác đã nguyền rủa chàng phải sống trong hình dạng đó cho đến khi nàng nào chấp nhận lấy chàng làm chồng. Mụ cũng buộc chàng phải che giấu trí tuệ của mình. Trên đời này chỉ có mình nàng đủ tốt bụng để bị lòng tốt của chàng làm cảm động. Khi dâng hiến ngai vàng cho nàng, chàng không thể đền đáp hết những ơn nghĩa mà mình nợ nàng".
Beauty vô cùng ngạc nhiên và xúc động, nàng trao tay hoàng tử để chàng đứng dậy. Họ cùng nhau bước vào lâu đài, nàng vui mừng khi thấy trong phòng tiệc có cha và cả gia đình mình. Người phụ nữ đẹp từng xuất hiện trong giấc mơ của nàng đã đưa mọi người đến đây.
Bà tiên nói: "Beauty, hãy lại đây và nhận phần thưởng cho sự lựa chọn sáng suốt của con. Con đã chọn lòng tốt thay vì tài trí và nhan sắc, vậy nên con xứng đáng tìm thấy một người vừa sở hữu trí tuệ, vừa sở hữu cả sắc đẹp. Con sẽ trở thành một nữ hoàng vĩ đại. Ta mong rằng khi đã lên ngôi, con sẽ không đánh mất bản thân và quên đi chính mình.
"Còn các ngươi, hai cô gái kia", bà tiên nói với hai chị gái của Beauty, "ta biết rõ các ngươi và cả sự độc địa chứa trong tâm. Hãy hóa thành tượng đá, nhưng vẫn được giữ lại lý trí. Các ngươi sẽ phải đứng trước cổng cung điện của em gái mình, và chứng kiến hạnh phúc của nó. Các ngươi sẽ không trở lại hình dạng cũ được cho đến khi thừa nhận lỗi lầm của mình. Nhưng ta rất e rằng các ngươi sẽ mãi mãi là tượng đá. Sự kiêu ngạo, nóng nảy, tham ăn và lười biếng đôi khi có thể chế ngự được, nhưng muốn biến đổi một tâm hồn độc ác và đố kỵ thì y như phép lạ vậy".
Ngay lúc đó, bà tiên vung đũa phép, tất cả mọi người trong phòng tiệc đều được đưa đến cung điện của hoàng tử. Triều thần vui mừng đón chào chàng, chàng kết hôn với Beauty và sống hạnh phúc bên nàng nhiều năm. Hạnh phúc của họ được xây dựng trên nền tảng của lòng tốt, vì vậy mà vô cùng vẹn toàn.
Câu chuyện "Người đẹp và Quái vật" không chỉ là một câu chuyện cổ tích phổ biến mà còn chứa đựng những giá trị nhân văn sâu sắc. Hy vọng câu chuyện đã giúp bạn có được cái nhìn rõ ràng hơn về chuyện tình yêu đích thực và hẹn gặp lại bạn trong những câu truyện tiếp theo.